Quê hương là đồng lúa chín
Trải dài đến tận chân mây…
Quê hương là làn khói tỏa…
Bập bùng bếp lửa tháng ngày!
Quê hương là hàng mẹ gánh
Oằn vai trĩu nặng nhọc nhằn
Tiếng rao chẳng còn trong trẻo…
Tuổi đời chồng chất tháng năm!
Quê hương ,võng đưa kẽo kẹt
À ơi tiếng mẹ ru hời…
Đưa con về nơi xa ngái…
Nụ cười vẫn đọng trên môi!
Quê hương là chùm bóng nhỏ
Quà cho con trẻ lên ba…
Từng trái vàng , xanh, cam , đỏ…
Tuột tay , bóng đã bay xa…
Quê hương là ao xanh thẫm
Ba thường ngồi đó giăng câu…
Dáng gầy nghiêng nghiêng soi bóng…
Áo sờn vai cũ bạc màu!
Quê hương ôi tình sâu nặng!
Mỗi người đều có quê xa
Dù là nông thôn, phố thị…
Đi đâu rồi cũng trở về!
Trải dài đến tận chân mây…
Quê hương là làn khói tỏa…
Bập bùng bếp lửa tháng ngày!
Quê hương là hàng mẹ gánh
Oằn vai trĩu nặng nhọc nhằn
Tiếng rao chẳng còn trong trẻo…
Tuổi đời chồng chất tháng năm!
Quê hương ,võng đưa kẽo kẹt
À ơi tiếng mẹ ru hời…
Đưa con về nơi xa ngái…
Nụ cười vẫn đọng trên môi!
Quê hương là chùm bóng nhỏ
Quà cho con trẻ lên ba…
Từng trái vàng , xanh, cam , đỏ…
Tuột tay , bóng đã bay xa…
Quê hương là ao xanh thẫm
Ba thường ngồi đó giăng câu…
Dáng gầy nghiêng nghiêng soi bóng…
Áo sờn vai cũ bạc màu!
Quê hương ôi tình sâu nặng!
Mỗi người đều có quê xa
Dù là nông thôn, phố thị…
Đi đâu rồi cũng trở về!
>>> xem thêm: tuổi thơ trở lại
0 Response to "Bài thơ về quê hương khiến nhiều người phải ngậm ngùi"
Đăng nhận xét